Tôi bắt đầu tập MMA không phải vì muốn trở thành Võ sĩ MMA nổi tiếng, mà vì… thất tình. Nghe buồn cười thật, nhưng đúng là như vậy. Thay vì ngồi gặm nhấm nỗi buồn với bia và nhạc thất tình, tôi chọn lao vào tập luyện – để giải phóng năng lượng tiêu cực.
Phòng tập đầu tiên tôi đến là một chỗ nhỏ ở Gò Vấp, vài cái bao cát, một sàn lót mút đơn giản và một anh HLV nhiệt tình. Tôi tập được 2 buổi thì bầm dập cả người, đau đến mức không nhấc tay nổi – nhưng lại thấy… vui. Dần dà, tôi gắn bó với MMA đến tận bây giờ – đã 3 năm tròn.
Trong quá trình tập luyện, tôi không chỉ tìm hiểu kỹ thuật mà còn quan tâm nhiều đến sự phát triển của MMA ở các nước khác, đặc biệt là những quốc gia châu Á như Thái Lan, Nhật Bản và Hàn Quốc – nơi có nền võ thuật phát triển mạnh mẽ. Và chính sự so sánh này khiến tôi nhìn MMA Việt Nam dưới một góc độ hoàn toàn khác.
MMA Ở Việt Nam – Vẫn Còn Non Trẻ Nhưng Đầy Tiềm Năng
Ở Việt Nam, MMA mới chỉ thực sự được nhìn nhận nghiêm túc vài năm trở lại đây. Khi tôi mới bắt đầu, đa phần người xung quanh còn gọi đó là “võ tổng hợp” hay tệ hơn là “võ đánh lộn”. Nhiều người không hiểu đây là một môn thể thao thực thụ, có hệ thống luật lệ và kỹ thuật rõ ràng.
Các giải đấu như LION Championship ra đời đúng lúc, tạo sân chơi chuyên nghiệp cho các bạn trẻ đam mê. Tuy nhiên, tôi vẫn thấy rõ sự thiếu hụt về cơ sở vật chất, giáo trình huấn luyện bài bản, cũng như chưa có hệ thống quản lý võ sĩ và trọng tài thực sự chuyên nghiệp.
Nhưng bù lại, cộng đồng MMA ở Việt Nam rất “nhiệt”. Tôi từng tham gia một buổi sparring mở rộng có cả 20 bạn từ các phòng tập khác nhau tự nguyện đến giao lưu. Tinh thần học hỏi, cầu tiến và hỗ trợ lẫn nhau làm tôi thấy yêu môn này hơn bao giờ hết.
Thái Lan – Từ Muay Thai Đến MMA Một Cách Tự Nhiên

Tôi từng đi du lịch Thái 2 lần, trong đó có 1 tuần ở Phuket. Tôi đăng ký một khóa học thử MMA ở Tiger Muay Thai – nơi nhiều võ sĩ nước ngoài từng luyện tập. Ấn tượng đầu tiên của tôi là: mọi thứ đều chuyên nghiệp – từ cách đón tiếp, giáo án huấn luyện, HLV theo sát từng động tác.
Điều đặc biệt là: phần lớn võ sĩ Thái xuất phát từ Muay Thai, và họ chuyển sang MMA rất mượt. Kỹ năng striking của họ cực kỳ hoàn hảo, nên việc bổ sung thêm grappling và wrestling chỉ là vấn đề thời gian.
Khi quay lại Việt Nam, tôi mới thấy rằng: các võ sĩ Việt mình giỏi nhiều thứ, nhưng chưa có nền tảng thật sự vững chắc như Muay Thái ở Thái Lan. Đó là sự khác biệt lớn nhất.
Nhật Bản – Tinh Thần Võ Sĩ Đạo Trong Mỗi Trận Đấu
Tôi chưa từng đến Nhật Bản, nhưng tôi là fan cuồng của giải PRIDE – tiền thân của nhiều võ sĩ UFC huyền thoại. Tôi từng theo dõi các trận đấu của Kazushi Sakuraba, Shinya Aoki – và cảm nhận được sự tôn trọng võ đạo trong từng cú ra đòn.
Ở Nhật, võ không chỉ là đánh – mà là biểu hiện của tư duy, của tính kỷ luật và danh dự. Những phòng tập như AACC hay Krazy Bee đào tạo ra võ sĩ không chỉ giỏi kỹ thuật, mà còn mang tinh thần rất đặc trưng.
So với Nhật, MMA ở Việt Nam vẫn còn thiên về thực chiến hơn là chiều sâu triết lý. Nhưng tôi tin, khi cộng đồng lớn mạnh, những yếu tố văn hóa như vậy sẽ được truyền vào từng thế hệ võ sĩ.
Hàn Quốc – Nơi MMA Là Mũi Nhọn Quốc Gia
Không phải ai cũng biết, nhưng Hàn Quốc có một hệ thống MMA phát triển cực kỳ mạnh – với đại diện tiêu biểu là ROAD FC. Tôi từng nói chuyện với một người bạn Hàn đang sống tại TP.HCM, anh ấy kể: Ở Seoul, các phòng tập MMA chuyên nghiệp không khác gì phòng gym cao cấp – có cả nhà tài trợ, chế độ ăn uống riêng, và hệ thống thi đấu chặt chẽ từ trẻ em đến người lớn.
Điều đặc biệt là Hàn Quốc có chiến lược rõ ràng: chọn lọc tài năng từ sớm, cho thi đấu cọ xát liên tục, sau đó gửi đi đấu quốc tế. Đây là điều tôi rất mong Việt Nam học hỏi được.
Bạn có thể đọc thêm so sánh tổng quan chi tiết hơn tại bài này – rất đáng tham khảo nếu bạn thực sự quan tâm:
👉 So Sánh MMA Việt Nam Với Thái Lan, Nhật Bản Và Hàn Quốc
Tôi Tin MMA Việt Nam Rồi Sẽ Có Vị Trí Riêng
Tôi từng chứng kiến một người bạn tập cùng từ năm 2020 – gầy, yếu, kỹ thuật chưa có – nhưng sau 3 năm kiên trì, giờ đã lên sàn đấu bán chuyên. Cậu ấy từng thua vài trận, nhưng chưa bao giờ bỏ cuộc. Tôi nghĩ, hình ảnh đó cũng giống như chính MMA Việt Nam hiện tại: còn yếu, nhưng rất kiên cường và không bỏ cuộc.
Kết: Khác Nhau Là Để Học Hỏi – Không Phải Để So Hơn Thua
Mỗi quốc gia có một hành trình riêng với MMA. Thái có Muay Thái làm nền. Nhật có tinh thần võ đạo. Hàn có chiến lược bài bản. Việt Nam có gì?
Chúng ta có tinh thần “tự thân vận động”, có cộng đồng đam mê và khát khao chứng minh. Và tôi tin, chỉ cần tiếp tục vun đắp, MMA Việt Nam sẽ không còn là “người học việc” mà sẽ trở thành người truyền cảm hứng.